Sông Đà – Một dòng sông huyền thoại của người Việt, nguồn cảm hứng cho nhiều nhà văn, nhà thơ. Đà Giang lúc dữ dội, lúc lãng mạn. Bài thơ về sông Đà do VOH chọn lọc sẽ giúp bạn khám phá vẻ đẹp của dòng sông kỳ bí này.
Những bài thơ về sông Đà hùng vĩ
Tác phẩm văn học đã lột tả sự dữ dội, hiểm trở của sông Đà. Bây giờ, hãy trầm trồ trước vẻ đẹp hùng vĩ của con sông huyền thoại, kỳ bí và oai linh của Đà Giang.
Với sông Đà (Ngô Quân Miện)
Ghềnh réo nguồn xa, hồn vẫn ngóng
Núi xanh khói quặn một chiều mong
Ai xuôi – xuôi tiếng gà trên sóng
Ngụp lặn thơ tôi sải ngược dòng.
Với sông Đà (Vũ Quần Phương)
Tôi đi với sông Đà
Bao lần rồi vẫn lạ
Tôi thuộc ngầm thuộc đá
Tôi thuộc lũ, thuộc dòng
Nhưng sớm nay cuối xuân
Bổn đỏ bừng thân đuốc
Một cây gạo ven bờ
Cháy cả trời lẫn nước
Cái tiếng hát bất ngờ
Ào vào tôi bất chợt!
Sống cuộc đời sông nước
Tôi lấy nước làm nhà
Nước là bầu là bạn
Tôi nhìn nước trên sông
Gắng hiểu dòng dưới đáy
Sau ánh mắt lặng yên
Vui buồn đâu dễ thấy
Sông Đà quen thuộc ấy
Nói hết cùng tôi chưa?
Bài thơ ngắn tặng con sông dài (Phạm Ngọc Cảnh)
Muốn có người xuôi để hỏi
Lời mênh mang ai thấu hết sông Đà
Tháng trước lũ về không biết nói
Chỉ ồn ào bọt sóng tràn qua
Con sông này đang chảy xiết vào ta
Lưu lượng mới vỗ lên là chóng mặt
Thơ làm gì đo kịp sức trườn xa
Chỗ bạn bè anh với thời gian đuổi bắt
Mũi thép khoan sẽ nói lời ruột đất
Cho anh hay ngoài lán dột công trường
Em buộc giùm thêm áo che mưa, võng bạt
Tiết ngâu còn ướt rượt nhiều hơn.
Mai mốt đến sông Đà (Bằng Việt)
Sẽ chẳng còn dòng sông ngang ngược đổi từng mùa
Những mũi đá nhe nanh trên Thác Bờ hiểm hóc
Chẳng còn dáng còng lưng trên mũi thuyền độc mộc
Mãi tự thuở xăm mình xuôi ngược đất Phong Châu!
Con khủng long vươn dài hai trăm cây số dốc
Quật nát những rừng già khoét lõm những hang sâu
Gầm thét tự hồng hoang sắp đến ngày im phắc
Khi vách đập chèn ngang hàm thép chịt ngang hầu!
Cả một trời sao sa sẽ vãi tung trên đất
Tỏa ánh sáng con người ánh thắm thiết dựng xây
Cả một vòm không gian sẽ phả lên hơi mát
Tự hồ chứa mênh mông phơi phới mặt guơng đầy
Ta sẽ nói điều chi khi gặp nhau ngày ấy
Hay chỉ cần chìa tay: Tang chứng một đời mình
Tang chứng mỗi việc làm, mỗi vết chai nỗ lực
Mỗi thử thách, chiến công, kèm cả mỗi hy sinh!
Dòng sông của anh, dòng sông của em (Lai Vu)
Dòng sông Đáy quê em
Sông trăng hay sông lụa
Nong kén vàng như lúa
Tròn vạnh một góc trời
Là sông dâu, tằm ơi
Sóng xanh như mắt trẻ
Sao giống nhau đến thế
Tiếng mưa như tiếng tằm ăn
Dòng sông Đà quê anh
Đá dựng ghềnh dựng thác
Mênh mông ngàn sóng bạc
Đàn voi đá nhấp nhô
Sông cho anh làm thơ
Về sức gầm của sóng
Về tầm cao chiều rộng
Những thiết kế công trình
Bình minh trên công trường
Mở ra trên dòng thác
Nguồn than trắng vô biên
Nước reo thành điệu nhạc
Dòng tơ và dòng thác
Sao gắn bó với nhau
Áo lụa sáng đèn màu
Đêm liên hoan em hát
Cuộc đời lên bát ngát
Chúng mình đi dựng xây
Anh lại gặp em đây
Hai dòng sông họp bạn.
Thơ về sông Đà thơ mộng, trữ tình
Sông Đà không chỉ dữ dội, mà còn trữ tình, mộng mơ. Tản Đà sáng tác về sông Đà như sau: “Con sông Đà tuôn dài tuôn dài như một áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện trong mây trời Tây Bắc bung nở hoa ban hoa gạo tháng hai và cuồn cuộn mù khói núi Mèo đốt nương xuân” (trích tùy bút Người lái đò sông Đà).
Vẻ đẹp dịu dàng ấy trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều nhà thơ. Những bài thơ này giúp chúng ta hiểu thêm về vẻ đẹp của thiên nhiên, đất nước.
Tranh sông Đà (Ngô Quân Miện)
Tặng Quang Dũng
Bạn cho tôi tranh bạn vẽ sông Đà
Bông lau tím, buổi chiều quê, bến bãi
Câu thơ cũ, trời mây tôi tắm mãi
Sóng đôi bờ ru vỗ tuổi thơ xa
Không vẽ núi, tôi vẫn nhìn thấy núi
Cái màu xanh đáy nước: sắc Ba Vì
Ra thế đó, những sắc màu của đất
Vẫn chìm sâu trong đáy mắt người đi.
Đi thuyền trên sông Đà buổi chiều (Khương Hữu Dụng)
Trên mặt Đà giang dưới bóng chiều
Trông qua Non Nước cảnh đìu hiu
Trời giăng hắc ám luồng mây kéo
Chuông giục hoàng hôn tiếng sóng reo
Theo nước vởn vơ tăm cá lội
Gọi bầy inh ỏi giọng chim kêu
Thuyền ai thơ thẩn dòng sông đó?
Tìm bến cùng ta gấp mái chèo!
Sông Đà (Trần Quang Quý)
Chảy vào tôi những con sóng vang lời dòng sông
những bước chân dọc ngang tâm sự cát
bóng con đò nằm lép ngực đêm
tiếng đục tiếng trong bồi lở hoang liêu chưa chịu
nín dòng
Đâu bến Trung Hà ngày em thiếu nữ
neo mắt thuyền đêm
mỗi cuộc đời gột lớp lớp sóng
em còn đứng đợi đò tận phía ngày xưa?
Sông Đà chảy vào tôi tiếng vỗ cánh bầy sếu
mùa đông
những đàn chim di trú bỏ cái rét Nàng Bân ở lại
bỏ sương khói mùa đông lót rạ gầy
tôi từng bay trên đôi cánh lãng mạn về phương Nam
cùng bầy sếu
phương Nam phương Nam, lòng ta những chân trời!
Thúng mủng dần sàng, yếm sồi bao lưng lụa
mắt liếc dao cau mà nhớ cay trầu
mà nhớ ngõ làng mùa rê thóc
mẹ đội lễ sang nhà bà ngoại ngày giỗ chạp
lâu lắm rồi không còn nghe tiếng sếu
tiếng vỗ cánh loài chim đã vĩnh viễn chôn vào
bầu trời?
Sông Đà dâng lên những quả đồi đất đỏ trung du
tôi ôm dòng sông nghe giai điệu bè trầm ngàn xưa
kể chuyện
gác lên sông những lườn cong nhớ
môi phù sa khép bóng hoàng hôn
mãi khuấy trong tôi nhịp những con thuyền.
Mấy khúc sông Đà (Trần Lê Văn)
Sông say
Sông Đà sắp sửa về Đông
Lại quành nẻo Bắc, chơi trong xứ Đoài
Mang theo núi, cuốn theo trời
Mặt nước sóng sánh, mắt người đong đưa
Sông say hát vỗ bến bờ
Đến Khê Thượng, hoá thành thơ Tản Đà
Con thuyền đuôi én
Con thuyền đuôi én lượn bay
Qua sóng, qua gió, qua ngày, qua đêm
Sông Đà, thác dữ cũng êm
Chở chồng, chở vợ, chở duyên, chở tình
Ba mươi năm ấy, ta mình
Khi lặn lội, lúc nổi nênh với thuyền
Sông và núi
Sông Đà, sông ái sông ân
Thuốc lá hoa tím say xuân sông Đà
Bên kia, Lưỡi Hái không xa
Thần Nông đi gặt, chắc là bỏ quên
Bên đây là núi Tản Viên
Sơn Tinh thắng lũ, ngồi yên canh trời