Bạn bè luôn là những người luôn ở bên ta, cùng ta vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Tôi đã có một người bạn thân từ thời mẫu giáo. Cô bạn ấy tên là Phương Chi, và cả những kỷ niệm tuyệt vời với Chi vẫn sống mãi trong trái tim tôi.
Chúng tôi gặp nhau từ khi còn bé nhỏ, từ ngày mới chào đời tại cùng một bệnh viện. Ngôi nhà của chúng tôi chỉ cách nhau một bước chân, từ khi hai đứa con ngoan đến khi trở thành những người bạn thân thiết như chị em ruột. Mọi người trong khu nhà quen thấy chúng tôi đi cùng nhau mỗi ngày. Phương Chi xinh xắn, đáng yêu với chiều cao ngắn hơn tôi, dáng người nhỏ nhắn, da trắng nõn. Khuôn mặt trái xoan nhỏ xinh, đôi mắt đen láy và hai bím tóc đuôi sam luôn lắc lư theo nhịp bước đi. Cô bạn có hai cái răng khểnh, cười lên rất duyên.
Chúng tôi đều là những cô gái vui vẻ và nghịch ngợm. Cả hai đều được bố mẹ khen là phá nhiều hơn cả hai anh trai trong nhà. Chúng tôi chơi cùng nhau từ bé đến lớn, học cũng ngồi cạnh nhau, hiểu nhau nhiều hơn cả bố mẹ. Chi thân thiện, tốt bụng và là học sinh giỏi. Dù nghịch ngợm ở trường, khi về đến nhà, Chi vẫn luôn nghe lời và giúp đỡ bố mẹ và anh trai. Đối với bạn bè, Chi luôn sẵn lòng giúp đỡ. Chính vì thế mà chúng tôi trở nên thân thiết như chị em.
Mỗi lần nhớ về Chi, tôi không thể quên kỷ niệm về cơn mưa khi chúng tôi học lớp 5. Ngày đó, trời xanh trong vắt, nhưng mẹ tôi nhắc tôi mang áo mưa. Tôi không tin và tỏ ra bướng bỉnh, đẩy xe đạp sang nhà Chi để mời cô ấy đi học. Tôi tin rằng trời sẽ không mưa và chương trình dự báo thời tiết đã sai. Chúng tôi vui vẻ đến trường, học và chơi như thường lệ. Khi tiếng trống tan trường vang lên, trời bỗng dưng mưa to. Nhìn cơn mưa, tôi nuối tiếc vì không nghe lời mẹ. Bố mẹ và anh trai đều sẽ về muộn, không ai đến đón tôi.
Tôi đứng lặng lẽ dưới mưa, Chi thấy tôi không có áo mưa, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Tôi bảo Chi về nhà và mặc áo mưa, tôi sẽ đến lấy xe rồi về cùng. Nhưng Chi không chùn bước, đưa áo mưa cho tôi. Mặc dù tôi từ chối, hai đứa giằng co mãi. Cuối cùng, Chi quyết định cùng nhau đội mưa về nhà. Giữa trời mưa như trút nước, chúng tôi vui vẻ đưa cặp sách cẩn thận trong áo mưa, không đạp xe mà đi bộ về nhà. Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò, nhưng Chi vẫn đi và hát, giọng ca ngọt ngào vang lên giữa tiếng mưa, khiến tôi đạp xe cười. Dù mưa lạnh, chúng tôi run rẩy nhưng vẫn cười tươi, lần đầu tiên cùng nhau đạp xe dưới mưa như vậy.
Lúc đó, cả hai chúng tôi đều bị ốm, và phải ở nhà một tuần mới khỏi. Bố mẹ trách móc cả hai nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ. Kỷ niệm đó trở thành một trong những kỷ niệm đẹp nhất trong thời gian chúng tôi cùng nhau chơi. Chi nói rằng tôi là người bạn đầu tiên và có lẽ duy nhất đi dưới mưa cùng cô ấy, điều đó khiến tôi rất hạnh phúc. Nhưng gia đình Chi đột nhiên quyết định di cư sang Mỹ vì công việc của cha cô ấy. Lúc đó, tôi cảm thấy buồn lắm, và chúng tôi ôm nhau, khóc và hẹn nhau rằng chúng tôi sẽ gặp nhau để cùng đi chơi, cùng trải qua những cơn mưa. Mặc dù biết rằng phải đợi rất lâu.
Chi sang Mỹ, mang theo tất cả tình cảm và những kỷ niệm đẹp của chúng tôi. Trong lòng tôi, Phương Chi mãi mãi sẽ là người bạn đặc biệt nhất, người bạn sống mãi trong trái tim tôi.