Nhà thơ Hàn Mặc Tử và tác phẩm “Đây thôn Vĩ Dạ” đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. “Đây thôn Vĩ Dạ” được viết trong lúc Hàn Mặc Tử đang mắc bệnh nan y – bệnh phong. Trong bài thơ, tác giả mang đến cho chúng ta một cảnh vật tươi đẹp của thôn Vĩ Dạ và cũng thể hiện nỗi buồn lẻ loi của một tình yêu đơn phương.
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Câu hỏi này như một lời trách móc, như một lời mời mọc của tâm trí trữ tình. Từ “anh” chỉ nhà thơ, thể hiện nhân vật trong thơ. Câu hỏi này gợi lên niềm khao khát, lời thúc giục tác giả muốn trở về thôn quê. Tác giả đã miêu tả một cảnh vật tươi đẹp của thôn Vĩ Dạ trong trí tưởng tượng của mình. Đọc bài thơ này, chúng ta cảm nhận được một tình yêu đời đậm sâu, một tình yêu với quê hương, thiên nhiên và con người xứ Huế.
Cảnh vật trong bài thơ
Câu thơ thứ hai mô tả cảnh vật tỏa sáng dưới ánh nắng. Hàn Mặc Tử đã miêu tả nắng mới lên và sự lan tỏa của nó khắp mọi nơi. Câu thơ này làm nổi bật vẻ đẹp của thôn Vĩ Dạ trong lòng chúng ta.
Câu thơ thứ ba miêu tả vẻ đẹp xanh như ngọc của vườn cây. Từ “mướt” nhấn mạnh sự tươi tốt, tươi sáng của vườn cây. Con người và thiên nhiên hòa quyện thành một, tạo nên vẻ đẹp riêng của phố Huế.
Câu thơ cuối cùng miêu tả con người che giấu sau hàng trúc, tạo nên một vẻ đẹp đặc biệt của người xứ Huế. Con người và thiên nhiên tồn tại cùng nhau, đan xen vào nhau.
Cảm nhận cá nhân
Bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” là một bức tranh thơ tươi đẹp của Huế, của sự đoàn kết giữa con người và thiên nhiên. Đọc bài thơ này, ta cảm nhận được sự yêu quê hương, yêu thiên nhiên của tác giả. Từ đó, chúng ta học được cách giữ gìn và bảo vệ những thứ xung quanh mình.
Hàn Mặc Tử là một nhà thơ vĩ đại của phong trào Thơ mới. Tuy có cuộc đời đầy bi thương, nhưng qua những bài thơ phong phú, sáng tạo và đầy bí ẩn, tác giả đã truyền đạt một tình yêu đến đau đớn đối với cuộc sống trần thế. “Đây thôn Vĩ Dạ” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông và đã để lại nhiều dấu ấn trong lòng người đọc.