Bước ra khỏi lớp học sau tiết Tập đọc “Mùa thảo quả”, tôi cảm thấy mãn nhãn và bị cuốn hút. Không chỉ vì văn bản tuyệt vời, việc miêu tả hấp dẫn và ngôn từ tinh tế, mà tôi cảm nhận được một hương thơm quyến rũ đến tận tâm hồn.
Thảo quả, loại cây thân cỏ trong họ gừng, không chỉ là dược liệu quý mà còn là gia vị trong ẩm thực. Điều đặc biệt là thiên nhiên ban tặng món quà kỳ diệu này cho miền núi rừng Tây Bắc, đặc biệt là tỉnh Lào Cai. Dưới bóng rừng già ẩm ướt, thảo quả phát triển yên lặng. Người dân nơi đây trồng thảo quả dưới tán rừng mà không gây ảnh hưởng đến cây thảo mộc và sự đa dạng sinh học. Mặc dù sống dưới bóng rừng, thảo quả thu hút mọi người bằng những đặc điểm riêng biệt.
Để giới thiệu với học sinh về loại cây xa lạ, tác giả Ma Văn Kháng đã sử dụng các câu văn đơn giản và nghệ thuật quen thuộc như điệp từ, nhân hóa và so sánh. Những biện pháp này giúp cho học sinh dễ tiếp cận bài đọc và tạo sự tò mò cũng như hứng thú ngay từ đầu.
Thảo quả có một cách báo hiệu mùa riêng biệt và đặc biệt. Đó là hương thơm ngọt ngào, quyến rũ, “lan xa, len lỏi, ngập tràn không gian”. Để miêu tả mùi hương này, tác giả đã sử dụng từ ngữ độc đáo như “hương” và “thơm” nhiều lần trong đoạn văn. Chúng nhấn mạnh mùi hương nồng nàn của thảo quả. Mùi hương mạnh mẽ này tràn ngập không gian và làm say mê người đọc. Ma Văn Kháng đã khéo léo kết hợp câu văn dài như “Gió tây lướt thướt bay qua rừng, quyến hương thảo quả đi, rải theo triền núi, đưa hương thảo quả ngọt lựng, thơm nồng vào những thôn xóm Chin San” với câu văn ngắn như “Gió thơm. Cây cỏ thơm. Đất trời thơm”. Từng động từ “bay”, “quyến”, “rải”, “đưa” tạo cảm giác thảo quả ban tặng món quà đặc biệt cho vạn vật và đất trời. Gió tây mang nhiệm vụ của một sứ giả, đưa hương thảo quả từ rừng về những thôn bản, quấn vào cây cỏ và hiện diện khắp nơi.
Thảo quả còn đặc biệt ở sự sinh sôi và phát triển mạnh mẽ. Chỉ sau một năm, những hạt thảo quả đã lớn cao tới bụng người và đâm thêm hai nhánh mới. Dưới bóng của rừng già, thảo quả lan tỏa khắp mọi nơi. Sử dụng hàng loạt trạng ngữ chỉ thời gian như “mới đầu xuân năm kia”, “qua một năm”, “một năm sau nữa”, Ma Văn Kháng tạo cảm giác như thời gian đang trôi trước mắt. Đọc giả có cảm nhận được sự phát triển mãnh liệt của thảo quả. Dường như cây nhỏ bé này không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố xung quanh và trỗi dậy mạnh mẽ. Thảo quả mang vẻ đẹp khiêm nhường và tận hiến của loài cây trong tự nhiên.
Thảo quả là một đặc sản độc đáo của Tây Bắc. Nhờ nó, cuộc sống của người dân vùng cao khấm khá hơn. Thảo quả đại diện cho phân đoạn đất này với tình yêu và kỷ niệm về phên dậu. Tôi hy vọng một ngày được đặt chân đến rừng thảo quả, thưởng thức hương thơm ngọt ngào này.