Trên sông Trà Khúc, trăng lung linh trong ánh hồng. Mây lồng và nước reo cùng nhau tạo nên một thế giới tuyệt vời. Nắng mùa bờm rộp anh ở Tam Quan khiến đất trời hòa quyện. Gió buồn uốn éo như muốn kể về những câu chuyện sâu thẳm. Bồng Sơn ôm trọn cảm xúc, giống như một bài thơ đẹp. Ánh trăng mờ soi trên đất Bình Định, làm bừng sáng Phú Phong và phục hồi niềm tin của Phù Cát. Cao vút từng con đèo An Khê, mang trong mình niềm tự hào và khát vọng.
Rừng buốn, giá lạnh. Nhưng tôi đã mượn lòng người kín hộ nước nguồn về đây. Gặp sông Cầu, khó lòng buông tay! Nó là duyên của đất nước này, nơi Vũng Lấm lặng lẽ thuyền đi qua. Dừa che ít mái tranh, nhưng vẫn đẹp và an lành. Nếu ai tới đó, sao lòng nào chịu ra đi?
Tuy Hoà, thành phố ngang dọc ngõ, thức dậy trong ánh sáng và tỏa sắc màu tươi trên cánh đồng xanh. Nha Trang đẹp, Diên Khánh xanh mơn mởn. Tôi nhìn mọi nơi và không tìm thấy nơi nào không đẹp. Dù không giàu nhưng những cánh đồng lúa xanh trải dài như biển rộng. Những ngọn núi vươn cao khắp mọi sườn đồi. Bắp và khoai, lúa và mì, những cây trồng nơi đây đủ để nuôi sống mọi người.
Nhiều sông, nhiều dòng chảy, và nhiều người câu cá. Ngựa xe chạy rào rạt, người ta sang ngang. Gầu nước gieo vàng, tiếng thoi gõ vang trong những góc nghiêng. Dân tộc, với mồ hôi thấm đất, làm đồng cán cuốc, cùng nhau vun đắp, xây dựng. Nhìn xung quanh, bốn phía đều cần lao động.
Có mối tình nào hơn thế nữa? Sự gắn bó với đất, tình yêu cháy bỏng với quê hương. Đất nước chịu đựng mồ hôi của dân tộc, cán cuốc căng cứng như đồng. Tay cầm cuốc, tay cầm cờ. Tất cả đã ăn sâu vào lòng đất, trong lòng người Việt Nam hiền hòa và siêng năng.
Có mối tình nào hơn thế nữa? Trộn hòa lao động với giang sơn. Có mối tình nào hơn tổ quốc? Không, không có tình yêu nào lớn hơn, vĩ đại hơn tình yêu đối với tổ quốc. Trần Mai Ninh hiểu và cảm thông với tình yêu sâu sắc này. Anh đã viết về đất nước trong những giai đoạn khó khăn nhất, khi bom đạn địch đe dọa. Nhưng nhờ vào tình yêu mãnh liệt và sức sống của những người dân đã cống hiến, đất nước đã trở thành một bức tranh sống đẹp tuyệt vời.
Trần Mai Ninh, một người lính dũng cảm đã hy sinh vì Tổ quốc vào ngày 27/7/1947. Ông đã viết không nhiều nhưng những tác phẩm của ông có phong cách riêng biệt. Bài thơ “Tình sông núi” của Trần Mai Ninh được xem là một kiệt tác.
Toàn bộ bài thơ được viết theo thể thơ tự do, phóng khoáng và tràn đầy cảm xúc. Từng dòng thơ nhắc đến tên sông, tên núi, tạo nên một cuộc sống vĩnh cửu cho quê hương. Những dòng thơ đẹp lộng lẫy và hùng tráng của Trần Mai Ninh khắc sâu trong lòng người Việt Nam yêu thơ và yêu đất nước.