Kể từ khi chia tay Trương và bé Đản, đã trôi qua năm năm đầy biến động. Đây là một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng chắc chắn đã có nhiều thay đổi trong cuộc sống. Bé Đản đã lớn lên, còn chàng Trương có lẽ đã hối hận. Nếu bạn đã đọc tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” của tác giả Nguyễn Dữ, bạn sẽ biết Vũ Nương tôi đã phải chịu đựng những oan trái vì chồng mình, nhưng vẫn không trách chàng, không quên tình yêu và đau thương con còn nhỏ không có mẹ bên cạnh.
Đóng vai người cháu kể lại bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt
Trình bày suy nghĩ về câu chuyện Hai biển hồ
Nghị luận: Sách mở ra trước mắt tôi những chân trời mới
Tôi có tên là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương. Mọi người yêu quý tôi và gọi tôi là Vũ Nương. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nhưng được cha mẹ dạy bảo ân cần từ khi còn nhỏ. Từ đó, mọi người trong làng khen tôi có tính tình hiền lành và thùy mị. Tôi cũng được trời phú cho nhan sắc tốt đẹp. Vào tuổi 18, tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của phụ nữ, tôi được Trương Sinh, một chàng trai trong làng yêu quý. Có lẽ chàng thích tôi vì tính tình và vẻ đẹp. Trương Sinh đã xin với mẹ đem trăm lạng vàng để cưới tôi. Tuy biết chồng mình có tính đa nghi và ghen tuông, nhưng tôi vẫn giữ khuôn phép, không để vợ chồng chúng ta phải đối đầu.
Cuộc sống yên bình không kéo dài lâu, giặc Chiêm xâm phạm đất nước. Trương Sinh, mặc dù con nhà giàu nhưng ít học, phải đi lính. Chiến tranh mang đến sự chia lìa, đau khổ và mất mát. Tôi và mẹ chồng buồn thương vô cùng, trong buổi tiễn đưa, mẹ dặn chàng phải chăm sóc bản thân, giữ gìn sức khỏe và cẩn thận. Tôi chỉ biết rót chén rượu đầy tiễn chồng, hy vọng chàng sẽ trở về an lành, không cao sang quyền quý. Buổi tiễn đưa xúc động đã kết thúc, chàng mang theo áo quân phục ra đi. Từ đó, cảnh vật vẫn như cũ, nhưng trái tim đã tương tư chờ đợi.
Sau khoảng mười ngày chồng đi, tôi sinh hạ một đứa con trai, đặt tên là Đản. Tôi cô đơn nhớ mong chồng mình, nhưng có Đản ở bên cạnh, tôi cảm thấy đỡ cô đơn hơn. Một năm trôi qua, nỗi buồn vẫn không tan đi. Mẹ chồng tôi mắc bệnh vì nhớ thương con trai, tôi cố gắng chăm sóc mẹ bằng thuốc thang và lời dỗ dành. Nhưng do tuổi già và bệnh nặng, mẹ chồng không qua khỏi. Trước khi ra đi, mẹ chồng dặn dò:
“Sau này, hãy sống hạnh phúc, hãy sống đúng đạo, hãy có nhiều con cháu, giống con đường xanh tốt của cây, giống như con đã không trái lòng mẹ”.
Tôi đau lòng và lo lắng, tổ chức lễ tang cho mẹ chồng, quan tâm như với cha mẹ ruột của mình. Sau đó, chỉ còn tôi và Đản, tôi nhớ thương chồng và muốn giúp con trai bé nhỏ không có cha bên cạnh. Mỗi tối, tôi trỏ bóng mình trên tường và nói với con: “Cha Đản đã trở lại đó kìa!”. Đản còn nhỏ, nên tưởng chân thật, thường vui đùa với bóng.
Một năm sau, đất nước được bình yên, quân kết thúc. Chồng tôi may mắn trở về an lành như mong đợi, hạnh phúc như bùng nổ trong một khoảnh khắc. Nhưng khi biết tin mẹ mất, chồng tôi rất buồn, hỏi thăm mộ mẹ và đưa Đản đến thăm. Trên đường đi, chuyện gì xảy ra tôi không biết, nhưng tâm trạng chồng tôi trở nên xấu hơn. Sau đó, chàng trách móc tôi, cho rằng tôi hư thân, làm chuyện trái đạo lý… Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết khóc và buồn rầu. Tôi cố gắng giải thích, hỏi chàng về người khác nói gì, nhưng chàng giấu đi, không trả lời. Tôi luôn biết mình là con người khiêm tốn, không bao giờ có suy nghĩ trái đạo như vậy. Nhưng bây giờ, mọi giải thích của tôi với chàng trở nên không đáng tin, chàng không nghe những lời nói của gia đình và hàng xóm. Tôi không thể giải thích rõ hơn.
Chống vì cảm giác ghen tuông tạm thời, chàng đuổi tôi ra khỏi nhà. Danh dự của tôi bị bôi nhọ, giấc mơ của một gia đình hạnh phúc cũng tan vỡ. Tuyệt vọng, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc tự vẫn để chứng minh sự trong sạch của mình. Tôi tắm rửa sạch sẽ, đi đến bến Hoàng Giang, ngước mặt lên trời, cầu xin trời chứng giám cho trái tim chung thủy của mình, sau đó nhảy xuống dòng nước lạnh. Rất may, những tiên nữ trong cung đã tạo ra một đường nước để tôi thoát khỏi cái chết. Nếu không, tôi đã chìm xuống biển cả rồi. Đây là cung điện Linh Phi, vợ vua biển Nam Hải, người rất nhân hậu và tốt bụng. Một ngày nọ, Linh Phi tổ chức một buổi yến tiệc để mời các ân nhân của mình. Không ngờ, trong số đó có Phan Lang – người cùng làng với tôi khi còn sống trên trần. Gặp lại nhau, chúng tôi nhắc lại những kỷ niệm, nhờ đó tôi biết rằng chồng mình đã hiểu được oan trái của mình. Khi chàng ôm con trên bên đèn dầu, bóng trỏ con trỏ nhận cha. Cuộc đời thật không thể đoán trước, lúc nào cũng xảy ra những điều không ngờ đến nhất.
Phan Lang kể lại những điều đó, tôi cảm thấy thương xót với hoàn cảnh gia đình nghèo đói của chàng. Chồng con không ai chăm sóc. Tôi tự trách mình vì đã tự vẫn khi chưa có lời từ biệt. Phan Lang khuyên tôi nên quay trở lại. Ban đầu tôi nghĩ rằng tôi không thể đối diện với người xưa, nhưng khi suy nghĩ kỹ, tôi muốn trở về để nói lời từ biệt. Vì vậy, khi Phan Lang trở về thế gian, tôi đã gửi một bông hoa và nhắn: “Xin nhờ nói giúp Trương Sinh, nếu còn nhớ tình yêu xưa, hãy cử một đàn giải oan ở bến sông, đốt cây đèn thần chiếu xuống nước, tôi sẽ trở về”.
Mấy ngày sau đó, Trương Sinh thực sự đã tổ chức một đàn giải oan ba ngày ba đêm ở bến Hoàng Giang. Tôi cảm nhận được sự thành thật và hối lỗi của chồng mình. Linh Phi muốn giúp tôi trở về. Vì vậy, vào ngày thứ ba, tôi lặng lẽ vài lần ẩn hiện giữa sông cùng năm mươi chiếc kiệu hoa, võng lọng mà Linh Phi ban tặng. Tôi nói lời tạm biệt chồng con và biến mất mãi mãi. Vì không có chuyện người chết sống lại ở thế gian, tôi muốn ở lại để trả ơn thần linh đã cứu mạng tôi. Sau đó, tôi trở về cung dưới nước và không bao giờ quay lại.
Câu chuyện của gia đình tôi là một câu chuyện buồn, không có hạnh phúc trọn vẹn. Đó là do xã hội xưa gắn kết phụ nữ vào sự phán xét, không cho phép họ có tiếng nói trong cuộc sống đầy gian truân. Tôi hy vọng từ câu chuyện của mình, mọi người sẽ rút ra kinh nghiệm rằng hạnh phúc gia đình cần sự chăm sóc từ cả hai bên. Đừng để cảm xúc và cái tôi cá nhân khiến gia đình tan vỡ. Hạnh phúc được xây dựng trên cơ sở tôn trọng và tin yêu đôi bên.
Viết bởi Khủng Long