Hình dung bạn đang bước vào một giấc mơ huyền ảo, nơi bạn gặp gỡ Kiều tại Lầu Ngưng Bích và được cô chia sẻ những tâm trạng đặc biệt trong hoàn cảnh đó. Hãy cùng tôi lắng nghe câu chuyện này.
Ấn Tượng Đầu Tiên Khi Gặp Kiều
Kiều xuất hiện trước mắt bạn, cô gái xinh đẹp với nét đẹp tự nhiên, đôi mắt trong trẻo như hồ nước mùa thu. Cô như một biểu tượng của sự thông minh, tình cảm, và lòng nhân hậu. Nhưng đằng sau ánh mắt ấy, Kiều mang trong mình nỗi buồn đau vô tận.
Hoàn Cảnh Và Tâm Trạng Của Kiều
Kiều kể về cuộc sống khốn khó của gia đình Vương, với ba chị em và cha mẹ bị oan sai. Để chuộc lại gia đình, Kiều đã phải bán mình. Tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên khi người mua Kiều lại là Mã Giám Sinh, một kẻ độc ác buôn bán người. Kiều bị đẩy vào lầu хanh và bị Tú Bà buộc tiếp khách.
Trước cảnh tượng của Lầu Ngưng Bích, một căn phòng trống rỗng giữa khoảng không gian vô tận, Kiều chỉ cảm thấy gần gũi với “non хa, trăng gần”. Cô luôn nhớ về Kim Trọng, những kỷ niệm đẹp và lời thề ước họ đã trao nhau dưới ánh trăng. Nhưng giờ đây, Kim Trọng đã ở xa, cách biệt giữa trời cao và biển rộng. Kiều chỉ có thể hình dung sự đợi chờ và nhớ nhung trong tâm trí mình.
Kiều hoài niệm về Kim và tự nhận mình không đáng để nhớ mong. Cô bất lực khóc than: “Bên trời góc bể bơ ᴠơ / Tấm ѕon gột rửa bao giờ cho phai”. Đó chính là tấm lòng trung thành với Kim Trọng, không bao giờ phai mờ. Đó là tấm lòng của Kiều bị tổn thương, không biết khi nào mới được lành lại.
Nghe Kiều kể, tôi hoàn toàn hiểu và đồng cảm với nỗi lòng đau thương của cô. Kiều là một người con gái hiếm có, luôn lo lắng cho người khác hơn là bản thân mình. Cô mong tưởng tượng về hình ảnh cha mẹ đang chờ tin tức của con. Cô lo lắng về việc ai sẽ giúp cha mẹ trong những thời khắc khó khăn.
Tôi thực sự cảm thông và hiểu được tâm trạng cô. Trong tâm trí cô, tồn tại một nỗi cô đơn, buồn bã và sợ hãi trước hiện tại và tương lai. Bên ngoài cửa sổ là cảnh biển lúc chiều tà, một cánh buồm trôi lẻ loi trên biển cô đơn. Nước biển mênh mông cùng những bông hoa trôi lãng tựa cuộc đời trôi dạt. Kiều nhìn xuống “chân mây mặt đất”, “nội cỏ rầu rầu”, không gian lớn như không gian tương lai của cô. Nước mắt của Kiều rơi lã chã, cô nói: “Tựa hồ như tiếng ѕóng ầm ầm kêu quanh ghế ngồi, giông bão cuộc đời đang chực ập bao nhiêu thế lực đen tối đang ᴠâу quanh cuộc đời. Tôi sẽ về đâu?”
Tâm Sự Của Tôi Về Câu Chuyện
Hãy tưởng tượng những giọt nước mắt dài lăn trên khuôn mặt Kiều, tôi thực sự hiểu được tâm trạng của cô nhưng cũng không biết phải làm gì. Tôi im lặng. Bỗng nghe tiếng “Cạch” như tiếng mở cửa làm vỡ tan sự yên tĩnh, tôi giật mình quay lại và… tỉnh giấc. Hóa ra, tôi chỉ đang mơ. Dù chỉ là một giấc mơ, cuộc đời của Kiều đã trở thành quá khứ, tại sao trái tim tôi vẫn cảm thấy sự đau đớn không nguôi?
“Chạnh thương cô Kiều như đời dân tộc
Sắc tài bao mà lại lắm truân chuуên.”
Article updated and revised by Assistant.