Ông Đinh Minh Nhật, 57 tuổi, là một người cha đặc biệt có tới 106 người con. Với mỗi đứa con, ông mang trong lòng một kỷ niệm riêng, một câu chuyện khác nhau nhưng đều chứa đầy tình thương và nước mắt.
“Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn” – đây là sự khuyên bảo của ông Đinh Minh Nhật (sinh năm 1962, xã Ia H’lốp, huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai) dành cho những đứa con của mình.
Với gương mặt phúc hậu và giọng nói trầm ấm, ông Nhật cho biết rằng 106 đứa con của ông đều là những câu chuyện riêng biệt. Mặc dù đã trải qua 11 năm từ ngày đưa đứa con đầu tiên về nhà, nhưng ông vẫn nhớ rõ những hình ảnh đau lòng về những đứa trẻ bị bỏ rơi, bị chôn sống hay bị bỏ trong hố rác…
Ông Nhật ngồi trầm ngâm, hồi tưởng về năm 2008, khi ông đến một ngôi làng ở huyện Chư Prông (tỉnh Gia Lai) chơi. Ông đã chứng kiến một bé gái đỏ hỏn, khóc thét giữa đám đông. Đứa trẻ này sắp bị chôn sống theo mẹ theo quy lệ của làng. Không chấp nhận việc này, ông Nhật từ bỏ phản đối của người dân và tự nguyện nộp phạt vạ để đưa bé gái về nhà an toàn.
Ông Nhật, không có căn nhà riêng và phải ở nhờ nhà người dân, nhưng khi mang đứa con mới về, ông nghĩ sẽ để người khác nuôi. Tuy nhiên, khi nghe câu chuyện của đứa bé, mọi người đều từ chối vì sợ liên lụy và mang bệnh tật về nhà. Vì vậy, ông Nhật trở thành người cha “đơn thân”. Việc cho con bú, thay tã, dỗ con ngủ với một người phụ nữ là khó khăn, và với ông Nhật thì còn khó khăn hơn rất nhiều. Ông phải dạo chơi từ nhà này đến nhà khác để xin sữa cho con bú. Mỗi khi con khóc, ông lại đi tìm người giúp đỡ. May mắn, đứa bé lớn lên khỏe mạnh và nghe lời ông.
“Tôi đặt tên con là Đinh Hồng Phúc vì con còn sống và lớn như bây giờ cũng nhờ sự may mắn. Tôi không mong con làm chức to, chỉ mong con học thành người, biết yêu thương và quý trọng mọi người”, ông Nhật nói với nước mắt.
Trong năm ấy, ông Nhật gặp được “Thúi”, một đứa trẻ sinh ra không có hậu môn, luôn có mùi hôi do bị bỏ lại ở hố rác ven đường. Khi đó, “Thúi” đã tím tái, cả cơ thể đầy ruồi bọ. Tuy nhiên, ông Nhật vẫn đưa đứa bé về TP HCM để điều trị. Tại đây, “Thúi” được phẫu thuật, tạo hậu môn giả bên hông. Bác sĩ còn phát hiện rằng “Thúi” mắc bệnh Down và không thể tự sinh hoạt hay nhận thức như những đứa trẻ khác. Ông Nhật dành nhiều tình yêu thương hơn cho đứa con này.
Người con gần nhất mà ông Nhật nhận nuôi là “Còi”, một đứa trẻ mới vài ngày tuổi bị bố mẹ để lại trước cổng nhà ông vào một buổi sáng đầu tháng 5/2019. Lúc đó, cơ thể của bé yếu đuối, thở khó nhọc, suy dinh dưỡng. Ông Nhật ngay lập tức đưa đứa trẻ vào bệnh viện cấp cứu. Hiện tại, sức khỏe của “Còi” vẫn còn ngàn cân treo sợi tóc.
Từ khi có các con bên cạnh, ông Nhật luôn cảm thấy có trách nhiệm đối với những đứa trẻ bất hạnh. Vì vậy, mỗi khi gặp hoàn cảnh nào đó bị bỏ rơi hoặc gia đình khó khăn, ông đều nhận nuôi. Đối với ông, 106 đứa con không bao giờ là gánh nặng mà ông coi đó là một duyên số. Mặc dù có đứa không lành lặn, có đứa bị tim bẩm sinh, đau yếu từng ngày, ông vẫn cố gắng vay mượn tiền khắp nơi để đảm bảo mọi thứ.
Cảm nhận được những khó khăn và tình thương từ ông Nhật, những “đứa con” của ông luôn sẵn lòng giúp ông trong việc nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Sau giờ học, các em trở về nhà và chăm sóc ông Nhật.
Nhìn vào mắt các con, ông Nhật rất tự hào khi biết rằng con gái ông, Rah Lan H’Oanh, đã tốt nghiệp ngành Sư phạm Mầm non tại Đại học Sư Phạm Huế. Nhờ hoàn cảnh đặc biệt của mình, Rah Lan H’Oanh được trường tạo điều kiện và tìm việc làm cho em ngoài thành phố Huế.
“Con có muốn về phụ giúp tôi chăm sóc các em không?”, ông Nhật trân trọng hỏi con gái. “Tuy nhiên, trước khi làm điều đó, con cần gắn bó với công việc hiện tại. Khó khăn mới tìm được công việc phù hợp. Tôi nuôi các con bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ mong thấy các con trở thành người, thành công. Đó chính là điều tôi trân trọng lắm”, ông Nhật nhìn vào các con mình và nói.
Tôi đã chia tay ông Nhật và 106 “người con” của ông và ra về. Nhưng bất ngờ, từ phía sau nhà, một giọng hát vang lên: “Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ. Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ…”. Bầu trời đầy mưa rơi trong những ngày cuối tháng 8.
Ông Nguyễn Văn Đương, Chủ tịch UBND xã Ia H’lốp cho biết, hiện nay ông Đinh Minh Nhật đã nhận nuôi hơn 100 đứa trẻ. Mỗi đứa trẻ có một hoàn cảnh khác nhau, từ các đứa bé bị bỏ rơi đến những gia đình khó khăn không thể nuôi nổi con.
Theo ông Nguyễn Văn Đương, ông Nhật là một tấm gương người tốt, việc tốt. Nhờ có ông, nhiều đứa trẻ bất hạnh đã được đến trường và được học. Vì vậy, chính quyền địa phương đã hỗ trợ các thủ tục, giấy tờ để các em có điều kiện đến trường.