Nam Cao, một tác giả nổi tiếng với tác phẩm “Chí Phèo”, đã sử dụng tiếng chửi một cách đặc biệt để tạo nên sự độc đáo và ấn tượng cho đọc giả. Truyện không tuân theo khuôn khổ truyền thống mà sử dụng kết cấu hồi tưởng, với những tình tiết mở đầu bất ngờ và cuốn hút.
Kết cấu trần thuật
Tác giả Nam Cao đã đặt tiếng chửi lên đầu truyện để tạo sự độc đáo và gây ấn tượng cho người đọc. Phong cách trần thuật được sử dụng thông qua nhiều ngôi khác nhau:
- Kể chuyện bằng giọng chửi bực tức của Chí Phèo.
- Kể chuyện bằng giọng dân làng thờ ơ, hờ hững.
- Kể chuyện bằng giọng trần thuật của tác giả.
Tiếng chửi trong truyện dần tăng cấp, ban đầu chỉ là những lời chửi chung chung, sau đó dần tăng cường cảm xúc của nhân vật Chí Phèo. Điều này thể hiện sự bi kịch trong cuộc sống của Chí Phèo.
Ý nghĩa tiếng chửi
Nam Cao thông qua tiếng chửi đã đặt ra một nghịch lý: Chí Phèo say hay tỉnh? Ông đã khẳng định “cứ rượu say là hắn chửi”. Tuy nhiên, mặc dù bị say và mất ý thức, Chí Phèo vẫn nhận ra khổ đau của mình. Điều này cho thấy ý thức tỉnh táo của Chí Phèo sau cái vô thức khiến cho người đọc cảm thấy đau lòng.
Tiếng chửi mở đầu tác phẩm đã trình bày ba bi kịch chính của Chí Phèo. Đó là bi kịch số phận, bi kịch tha hóa và bi kịch bị tước đoạt quyền làm người. Chí Phèo là một người không cha không mẹ, không gia đình, sống cả kiếp người-thú đau đớn và chật vật. Tiếng chửi của Chí Phèo là nỗ lực tuyệt vọng để giao tiếp, là tiếng kêu cứu của lòng khao khát lương thiện.
Kết luận
“Tiếng chửi của Chí Phèo” đã tạo nên sự đặc biệt và bi kịch trong tác phẩm của Nam Cao. Việc sử dụng tiếng chửi để thể hiện tình trạng của nhân vật và ý nghĩa sâu xa của họ đã tạo nên một tác phẩm đáng đọc và suy ngẫm.