Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang

Có ai đó ở nước Anh gặp một người như tôi vào thời điểm đó, họ sẽ hoảng sợ hoặc cười sặc cười. Nhưng khi nhìn vào bản chất của mình, tôi chỉ cười mỉm và tưởng tượng mình lang thang khắp miền Y-oóc-sai với trang bị như vậy. Hãy hình dung bộ dạng của tôi như dưới đây.

Một cuộc sống gian khổ

Tôi đội một chiếc mũ to tướng cao lêu đêu không ra hình thù gì, làm bằng da của một con dê. Mảnh da rủ xuống phía sau gáy, vừa để che nắng, vừa để chắn mưa không thấm vào cổ, vì ở miền khí hậu này, chẳng gì tai hại bằng nước mưa tràn qua áo thấm vào da thịt.

Tôi mặc một chiếc áo bằng tấm da dê, vạt áo dài tới khoảng lưng chừng hai bắp đùi, và một cái quần loe đến đầu gối cũng bằng da dê. Quần may bằng tấm da một con dê đực già, lông dê thông xuống mỗi bên đến giữa bắp chân, chẳng khác nào quần dài. Tôi không có bít tất mà cũng chẳng có giày, nhưng đã làm cho mình được một đôi giống như đôi ủng, bao quanh bắp chân và buộc dây hai bên… Hình dáng kì cục của tôi chẳng khác gì áo quần của tôi.

Quanh người tôi là một chiếc thắt lưng rộng bản bằng da dê phơi khô thắt lại bằng hai sợi dây cũng bằng da dê để thay cho khoá, hai bên có hai quai đeo. Tôi không đeo kiếm và dao găm mà lủng lẳng bên này một chiếc cưa nhỏ, bên kia một chiếc rìu con. Quàng qua vai tôi là một đai da khác hẹp bản hơn, hai đầu cũng buộc lại bằng dây như thế. Ở cuối đai, phía dưới cánh tay trái của tôi, đeo lủng lẳng hai cái túi, cả hai cũng đều làm bằng da dê, một túi đựng thuốc súng và túi kia đựng đạn ghém. Tôi đeo gui” sau lưng, khoác súng bên vai, và giương trên đầu một chiếc dù lớn bằng da dê, xấu xí vụng về, nhưng lại là thứ cần thiết nhất cho tôi, bên khẩu súng của tôi.

Tinh thần lạc quan

Dù cuộc sống trên đảo hoang vô cùng khó khăn, tôi không bị khuất phục. Tôi vẫn giữ được tinh thần lạc quan và đầy hy vọng. Mỗi khi nhìn vào bức chân dung tự hoạ của mình, sự lạc quan và lòng tin lớn này lại hiện rõ.

Với bức chân dung tự hoạ này, tôi mong muốn truyền tải thông điệp: Dù cuộc đời mình có như thế nào, ta cũng có thể nắm bắt niềm vui và hy vọng. Nhìn vào hình ảnh của tôi, mọi người sẽ thấy được sức mạnh và ý chí của con người không biết mệt mỏi.

Rô-bin-xơn Cru-xô

Nhưng hãy cân nhắc rằng, những chi tiết vô lý và kì quặc trong bức chân dung tự hoạ này chỉ khiến mọi người ở nước Anh cảm thấy khiếp sợ. Hãy nhìn xem liệu tôi có gì đáng chú ý hay không, và tại sao những chi tiết này lại tồn tại nếu nhìn từ góc nhìn của một người đang sống ngoài đảo hoang và kể lại câu chuyện của mình.

Dù cuộc sống trên đảo hoang vô cùng khó khăn và gian khổ, tôi vẫn luôn giữ tinh thần lạc quan và lạc quan. Tình hình sống cô đơn trong vô hình trung nhưng tôi chẳng bao giờ gục ngã. Hy vọng, niềm tin và ý chí vững chắc đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn và sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất.

Rô-bin-xơn Cru-xô

Trong chuyện kể của tôi, tôi mong muốn truyền tải thông điệp: Dù cuộc đời có khó khăn đến đâu, ta vẫn luôn có thể tìm thấy niềm vui và hy vọng. Dù ở trên một hòn đảo hoang vắng, tôi không bỏ cuộc và luôn lạc quan với tình yêu đời.

About The Author