Trong vũ trụ của thơ ca Việt Nam, Chế Lan Viên được xem như một ngọn cờ nổi bật, mang trong mình một chất giọng độc đáo, táo bạo và trí tuệ. Nhà phê bình văn học Nguyễn Đăng Mạnh đã từng nhận xét rằng: “Thơ Chế Lan Viên là như một người phụ nữ đẹp, nhưng quá nhiều trang sức khiến người ta khó tiếp cận và không thể thấy hết vẻ đẹp của nó. Thơ ông luôn hướng tới trí tuệ và chất truyền cảm, giàu triết lí và suy tưởng”.
Bài thơ “Tiếng hát con tàu” là một tác phẩm nổi bật trong sự nghiệp sáng tác của Chế Lan Viên. Dòng thơ này là một khúc hát tràn đầy tình yêu dành cho cuộc sống và quê hương. Đặc biệt, đoạn thơ sau là một cách diễn tả cảm xúc và triết lí đầy tinh tế:
Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu thương
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn
Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.
Những câu thơ trên mang đến cho người đọc những hình ảnh tươi đẹp và cảm xúc sâu lắng. Chúng thực sự là một cách biểu đạt tình yêu sắc sảo và triết lí phong phú. Câu thơ “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn” là một khẳng định về sức mạnh biến đổi của tâm hồn con người. Nó nói về quá trình sống và trưởng thành, khi mà chúng ta từ một thực thể đơn thuần trở thành một tâm hồn sâu sắc.
Câu thơ cuối cùng “Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương” lại cho thấy tình yêu sâu sắc và bền vững của Chế Lan Viên dành cho quê hương và con người. Thông qua những câu thơ này, Chế Lan Viên tự hào về quê hương và nhân dân của mình, mang trong lòng một tình yêu tha thiết và tràn đầy ý nghĩa.
Những đoạn thơ tuyệt vời này đã đi vào lòng người và trở thành những tấm gương sáng cho tình yêu và triết lí. Qua bài thơ “Tiếng hát con tàu”, Chế Lan Viên đã tạo nên một thế giới tình cảm và triết lí đầy sức sống, để chúng ta nhìn thấy vẻ đẹp của cuộc sống và ý nghĩa của tình yêu.