Huy Cận, một người yêu đời và đam mê sáng tạo từ thuở nhỏ. Không chỉ bởi gia đình và quê hương, mà còn bởi tâm hồn nhạy cảm của mình. Xuân Diệu đã nhận xét rằng HC đặc biệt nhạy cảm với những vùng hoang vắng trong tâm hồn. Điều này đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành tác phẩm thơ đặc biệt của ông, như tập “Lửa Thiêng” – một tác phẩm thơ nổi tiếng với vẻ quạnh vắng cô liêu.
Huy Cận là người biết nhặt những chút buồn rơi rác và biến chúng thành những vần thơ tinh tế. Ai cũng sẽ ngạc nhiên với việc ông có thể từ những cát bụi tầm thường đúc ra những viên ngọc quý. Có ai ngờ rằng những bước chân đã tan trên con đường lại để lại những dấu tích không bao giờ phai nhòa trong văn thơ.
Tác phẩm của Huy Cận nói cùng người đọc về nỗi buồn chật chội ở quán cà phê, trên những con đường đèo cao, ở nỗi buồn của sông dài, trời rộng và nỗi buồn của những người lữ thứ dừng chân trên núi. Cùng nhau đắm chìm trong buồn bã trong đêm mưa và nhớ nhung những người bạn.
Huy Cận cũng là “một người của đời, một người ở giữa loài người”. Nỗi buồn và đau khổ là âm hưởng chính của tập thơ “Lửa Thiêng”. Tác phẩm này thể hiện nỗi buồn của Đông Á và tái hiện nỗi buồn đã tồn tại trong cõi đất này hàng ngàn năm qua. Đó là sự tủi nhục mà trời nắng và mưa gửi gắm. Đất nước cũng mang trong mình nhiều buồn khổ.
Nỗi buồn trong “Lửa Thiêng” không chỉ là kết quả của bi kịch cá nhân của nhà thơ, mà còn phản ánh tâm trạng xã hội và ý thức về sự nô lệ của một thế hệ. Trong những dòng tựa khi lần đầu được xuất bản, Xuân Diệu nhận xét: Chàng than nỗi những ngày tháng vùn vụt, than rằng hoa xuân không nở, cuộc sống đầy cay đắng, trong khi tuổi trẻ vẫn còn, đang trải qua thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Sự tiếc nuối sớm, sự thương xót đáng trách chỉ là cách thể hiện lòng ham muốn sống của con người.
Dù đắm chìm trong nỗi buồn, Huy Cận không bị mất mát trong những ý nghĩ siêu hình hay trở nên tuyệt vọng như nhiều nhà thơ Mới khác. Ông vẫn mạnh mẽ, chân thành và hướng về phần tốt đẹp nhất của cuộc sống; ông có thể nghe thấy linh hồn cao đẹp của đất nước, hương vị đậm đà của quê hương và sự sống tiềm ẩn trong cây cỏ:
“Luống đất thơm hương mùa mới dậy
Bên đường chân rộn bước trai tơ
Cành xanh cành đẹp xui tay với
Sông mát tràn xuân nước đậm bờ”
Đọc thêm: Thích Văn Học