Bài thơ “Vội vàng” của nhà thơ Xuân Diệu là một tác phẩm xuất sắc trong văn học Việt Nam. Đoạn 2 của bài thơ này đặc biệt chứa đựng triết lý về thời gian và cuộc sống.
Contents
I. Dàn ý phân tích đoạn 2
1. Mở bài
Nhận xét về bài thơ “Vội vàng” và khái quát nội dung của khổ thơ thứ 2.
2. Thân bài
- Điều lo sợ:
- Sự trôi chảy của thời gian: xuân tới → xuân qua; xuân non → xuân già.
- Lòng người rộng lớn với khát khao → lượng trời chật hẹp → đời người ngắn ngủi → thành xuân hữu hạn.
- Lời thúc giục sống vội:
- Mọi thứ đều tàn phai, chia lìa.
- Hãy tận hưởng mọi thứ trong thời gian mà trái đất còn tươi xanh và mùa xuân còn tươi đẹp.
- Hãy sống đầy đam mê và sức trẻ, trước khi tuổi trẻ và đam mê phai nhạt.
3. Kết bài
Cảm nghĩ về đoạn thơ.
II. Bài văn phân tích đoạn 2 bài thơ Vội vàng
Xuân Diệu là một nhà thơ tài năng và đã đạt nhiều thành công trong văn học Việt Nam. Bài thơ “Vội vàng” trong tập “Thơ thơ” là một tác phẩm tuyệt vời, mang đến cho người đọc một khung cảnh xuân tươi mới và những cảm nhận đầy mới mẻ về cuộc sống. Đoạn 2 của bài thơ chính là đoạn văn thể hiện sâu sắc nhất về triết lý về thời gian và cuộc sống.
“Nghĩ xuân sẽ tới là sớm hết xuân.
Sẽ già nghĩa xuân còn non.
Nhưng xuân hết, tôi cũng cạn lời.
Con tim chật chội, thời gian hữu hạn.”
Trong khổ thơ đầu tiên, nhà thơ đã tạo nên hình ảnh một mùa xuân tuyệt đẹp với những con ong, bướm, hoa cỏ, đồng nội và yến anh, cùng với đó là tình yêu cháy bỏng của nhà thơ. Tuy nhiên, đến khổ thơ thứ 2, Xuân Diệu lại thể hiện sự lo lắng trước sự trôi chảy của thời gian. Trong tâm hồn tác giả, ý thức về thời gian trở nên rõ ràng. Dù tận hưởng mùa xuân rực rỡ và thưởng thức nó, tình yêu trái tim vẫn còn lo lắng. Người ta ngại rằng “thì xuân tới” và rồi cũng sẽ “qua đi”, xuân còn non không có nghĩa là xuân không già, bởi thời gian trôi qua là cuộc sống ngắn ngủi. Thời gian không thể giữ được mùa xuân, tuổi trẻ và cuộc sống. Thời gian và tuổi trẻ không bao giờ quay trở lại, do đó mỗi khoảnh khắc đều cần được trân trọng, sống vội vàng trước khi đời trẻ qua mau. Sự sắp xếp của những từ trái nghĩa như “tới” – “qua”, “già” – “non” cho thấy quan niệm về thời gian sắc sảo của tác giả. Mỗi ngày, mỗi tháng, năm tháng đi qua, cuộc sống ngắn lại, khiến ta không thể cảm nhận được mùa xuân nữa, khiến cuộc sống rời xa mãi mãi. Dù lòng người rộng lớn và đầy khát khao, nhưng thời gian ngắn ngủi và tuổi trẻ không thể kéo dài. Cảm nhận được sự vội vã đó, nhà thơ trở nên bất an và thổn thức:
“Tưởng rằng xuân vẫn cứ mãi tuần hoàn,
Tuổi trẻ không thể hai lần thắm đượm.
Trời đất vẫn còn, nhưng không còn tôi mãi.
Nên lòng tôi tiếc cả trời đất.”
Trời đất rộng lớn, vũ trụ bao la, con người bé nhỏ, cuộc sống hữu hạn. Ta phải chấp nhận sự thật dù biết rằng mùa xuân tuần hoàn nhưng tuổi trẻ không thể tuần hoàn, không thể thắm lại như thuở trẻ trung và đầy nhiệt huyết. Do đó, nỗi nuối tiếc và bâng khuâng tràn ngập cả trời đất. Sự chia lìa cũng phủ lên sự vô tận của thời gian và sự chênh vênh của không gian:
“Mùi tháng năm rơi hoà chia phôi,
Núi sông tiếng than thầm biệt ly.
Con gió xinh thì thì thào trong chiếc lá biếc,
Liệu có oán trách vì phải bay đi?
Chim rỡ ràng bỗng đứt tiếng hót vui,
Liệu có sợ tan tác sắp đến?”
Đây là quy luật tự nhiên, quy luật không thể tránh khỏi. Thời gian màu mỡ chia lìa, núi sông than thầm lời chia biệt, những cơn gió xuân thì thầm trong tiếng nghẹn. Tiếng chim hót ru một giai điệu tình yêu cũng ngừng lại. Chúng sợ thời gian, sợ chia lìa và sợ những điều phai tàn, héo úa.
“Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Hãy mau đi khi mùa chưa tắt chiều.”
Cuối cùng, không bao giờ có thể làm những điều mà chúng ta muốn nếu chỉ mãi chờ đợi và hy vọng. Tiếng “ôi” nhẹ nhàng mà đầy tình cảm, vừa hối tiếc và vừa thúc giục mọi người hãy hành động, hành động ngay bây giờ:
“Hãy mau đi! Mùa chưa tắt chiều.”
Hãy nhanh chóng chạy đua với thời gian, với cuộc sống trong thời gian mà “mùa chưa tắt chiều”, trong khoảnh khắc mà lá vẫn chưa đổ, mùa chia lìa chưa đến. Lời cầu khiến “Hãy mau đi” như một lời thức tỉnh cho những người đang mê mải trong sự chậm chạp và thờ ơ, để sống nhanh, sống vội và sống có trách nhiệm. Đừng để mất đi thành xuân vì những tháng năm phí phạm, sống không ý nghĩa.
Đoạn thơ không quá dài nhưng đã truyền đạt được nhiều tình cảm của nhà thơ. Tác giả mang đến cho người đọc, đặc biệt là giới trẻ, một cái nhìn mới về cuộc sống và tầm quan trọng của thời gian. Thơ Xuân Diệu có thể là “giọng nói của một tâm hồn yêu đời” như vậy. Đọc đoạn thơ này, chúng ta cảm thấy cần phải cố gắng hơn, tận dụng thời gian để sống, học tập và làm việc có ý nghĩa hơn, để sống một tuổi trẻ đẹp và trọn vẹn.
-HẾT-