Bài thơ “Vội vàng” của nhà thơ Xuân Diệu là một trong những tác phẩm tiêu biểu trước cách mạng tháng Tám. Bài thơ thuộc thể thơ trữ tình tự do và được chia thành ba phần: cảm xúc của thi sĩ trước mùa xuân, tâm trạng trước qui luật tạo hóa, và lời giục giã và tình yêu cuộc sống vội vàng.

Xuân Diệu là một trong những người của đời, sống và yêu thương cuộc sống, tình yêu và thiên nhiên. Bức tranh thiên nhiên trong bài thơ rực rỡ, phong phú, tràn đầy thanh sắc. Từng chi tiết như ánh sáng, màu sắc của mùa xuân và tình yêu, như tiếng reo vui của người đang yêu, tất cả giúp tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ.

Tuy nhiên, trong vẻ đẹp ấy, Xuân Diệu cũng ý thức sự trôi chảy của thời gian và qui luật tạo hóa. Tuổi trẻ sẽ qua đi, mùa xuân cũng không còn mãi. Nhà thơ ham muốn tận hưởng tình yêu và tuổi trẻ, nhưng cũng đầy lo sợ và hối tiếc.

Bài thơ cũng tỏ ra rất vội vàng, cuồng quấy, như một lời nhắc nhở rằng thời gian không đợi chờ ai. Xuân Diệu khao khát sống, yêu và tận hưởng tình yêu, mùa xuân và cuộc sống trong cái vội vàng của cuộc sống.

Tuy “Vội vàng” có một vẻ đẹp và sức sống rất riêng, nhưng đồng thời cũng mang trong mình bi kịch của cuộc sống. Tình yêu và tuổi trẻ sẽ chỉ đến một lần và không thể níu kéo thời gian.

Nhưng dù vậy, đó cũng là bài thơ của sự sống đầy nhiệt huyết, tình thơ và cái nhìn của một tâm hồn trẻ trung. Xuân Diệu khao khát sống, yêu và vội vàng tận hưởng tình yêu, mùa xuân và tuổi trẻ.

“Vội vàng” là một minh chứng cho tài năng của Xuân Diệu với nhịp điệu cuồng quyện, hình ảnh táo bạo và cách viết tự do, thoải mái. Bài thơ này cũng chứa đựng sự bi kịch của tâm hồn thơ Xuân Diệu, với sự vội vàng và hối tiếc trong cuộc sống.

Từ bài thơ này, chúng ta có thể thấy rõ sức sống và tình yêu cuộc sống trong sự vội vàng của tuổi trẻ. Xuân Diệu đã tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, rực rỡ và đầy màu sắc, nhưng cũng chứa đựng sự vội vàng và hối tiếc của cuộc sống.

About The Author