Phân tích nghệ thuật thư pháp trong Chữ người tử tù

Nhà văn Nguyễn Tuân đã khéo léo tạo nên một tác phẩm xuất sắc, “Chữ người tử tù”, và nghệ thuật thư pháp chính là yếu tố quan trọng tạo nên thành công của tác phẩm này. Hãy cùng Topbee tìm hiểu phân tích về nghệ thuật thư pháp trong “Chữ người tử tù”.

Dàn ý phân tích nghệ thuật thư pháp trong “Chữ người tử tù”

Phân tích nghệ thuật thư pháp trong Chữ người tử tù

1. Mở bài:

  • Giới thiệu tác phẩm “Chữ người tử tù”.
  • Giới thiệu tác giả Nguyễn Tuân.
  • Giới thiệu vấn đề chính: Nghệ thuật thư pháp trong tác phẩm.

2. Thân bài:

  • Giới thiệu tác giả, tác phẩm và hoàn cảnh sáng tác.
  • Định nghĩa nghệ thuật thư pháp.
  • Phân tích nghệ thuật thư pháp trong “Chữ người tử tù”:
    • Sự tương phản, đối lập giữa các nhân vật được thể hiện qua con “chữ”.
    • Nghệ thuật thư pháp “Chữ” xuất hiện ở nhan đề của tác phẩm.
    • Nghệ thuật thư pháp là sợi chỉ đỏ liên kết toàn bộ tác phẩm (phân tích hoàn cảnh ban đầu và kết thúc).
    • “Chữ” ban đầu làm nổi bật tính cách và sự tài ba của Huấn Cao.
    • “Chữ” tạo ấn tượng và lòng yêu mến viên quản ngục.
    • “Chữ” trong một hoàn cảnh đặc biệt – một tội nhân trong tù vẫn có thể sáng tác.
  • Ý nghĩa của nghệ thuật thư pháp trong tác phẩm:
    • Thể hiện vẻ đẹp, thiên lương cao quý, tài năng và phẩm chất đáng quý của Huấn Cao.
    • Con chữ giúp viên quản ngục tỉnh táo, không lạc lối.
    • Nét đẹp truyền thống của con người Việt Nam – nhận và cho chữ.

3. Kết bài:

  • Khẳng định giá trị của nghệ thuật thư pháp trong tác phẩm.
  • Chia sẻ cảm xúc sau khi đọc tác phẩm “Chữ người tử tù”.

Phân tích nghệ thuật thư pháp trong “Chữ người tử tù”: Tuyệt vời!

Phân tích nghệ thuật thư pháp trong Chữ người tử tù

Nguyễn Tuân, “nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp”, đã tìm thấy cái đẹp trong những điều nhỏ nhặt nhất của cuộc sống. Và tác phẩm “Chữ người tử tù” không chỉ là sự tôn thờ cái đẹp, mà còn là một tác phẩm định hình phong cách sáng tác đặc biệt của Nguyễn Tuân. Trong tác phẩm này, nghệ thuật thư pháp đóng vai trò quan trọng.

Nguyễn Tuân là một nhà văn đa tài, với phong cách văn học độc đáo và không trộn lẫn với ai khác. “Chữ người tử tù” đại diện cho phong cách sáng tác của Nguyễn Tuân trong thời kỳ trước cách mạng tháng Tám, với tình huống truyện độc đáo. Huấn Cao, một tử tù, đại diện cho thiên lương cao quý, trong khi Viên quản ngục, đại diện cho thế lực chính quyền, lại nhận được sự ban phát cái đẹp từ Huấn Cao.

Thư pháp là một truyền thống đặc biệt của dân tộc Việt Nam, mang vào văn hoá, giáo dục và hướng dẫn con người đến những điều tốt đẹp, đúng đắn. “Chữ người tử tù” mang ý nghĩa ca ngợi và nhắc nhở người đọc về sự độc đáo, đặc biệt và ý nghĩa mà nghệ thuật thư pháp mang lại. “Chữ” xuất hiện trong toàn bộ tác phẩm như một sợi chỉ đỏ liên kết mọi câu chuyện lại với nhau.

Ban đầu, hình ảnh của con chữ đại diện cho “nết người”, những phẩm chất cao quý của Huấn Cao. Huấn Cao là một người thông minh, yêu nước, chính trực, không sợ chết. Nguyễn Tuân chỉ dùng con chữ để nhấn mạnh tính cách tuyệt vời của Huấn Cao, tạo ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.

Sau đó, con chữ đã khiến người đọc trầm trồ khi thấy dù Huấn Cao là một tên tử tù, nhưng Viên quản ngục vẫn tôn trọng và coi trọng anh. Viên quản ngục mong muốn được xin chữ từ Huấn Cao, nhưng hoàn cảnh để xin chữ lại vô cùng đặc biệt. Một tử tù ngồi trong ngục tối, cổ vẫn đeo xiềng xích, nhưng vẫn tự tại và ung dung. Tình huống này tạo ra một bức tranh đối lập hoàn hảo giữa ánh sáng và bóng tối, cái thiện và cái ác, cái thiên lương trong sáng, cao quý và bọn cường quyền độc ác.

Nghệ thuật thư pháp trong tác phẩm không chỉ thể hiện thiên lương cao quý của Huấn Cao, mà còn là chìa khoá giúp Viên quản ngục trở lại thế giới tốt đẹp, không bị sai khiến và ép buộc bởi chế độ chính quyền thối nát. Đồng thời, nghệ thuật thư pháp còn đại diện cho truyền thống tốt đẹp và lâu đời của người Việt Nam.

Sau khi đọc tác phẩm, người đọc sẽ ấn tượng bởi sự khéo léo của Nguyễn Tuân khi áp dụng nghệ thuật thư pháp vào tác phẩm. Tác phẩm nhắc nhở chúng ta luôn ghi nhớ và giữ gìn phẩm chất cao quý, riêng biệt của mình, luôn trung thực và cao quý.

About The Author